MÙA LOA KÈN NỞ

10:31 |
Tháng ba Hà Nội mưa phùn se lạnh
Đến hẹn lại lên Loa kèn nở ngát rồi
Em lặng lẽ đi trong mùa hoa ấy
Mưa bụi vương đầy trong sắc trắng tinh khôi

Những kỷ niệm lại ùa về náo nức
Đi bên anh trong hương ngát la đà
Mưa vẫn rơi cho đất trời gần lại
Để tình yêu sáng mãi một màu hoa.

CHỈ CẦN MỘT LỜI NGƯỜI NÓI VẪN CÒN THƯƠNG

08:34 |



Chỉ cần một lời người nói vẫn còn thương
Bất chấp gió sương, em sẽ quay đầu lại
Ôm chặt lấy người và ở bên người mãi
Dành hết tim yêu để nối lại duyên mình.
Chỉ cần một lời người nói vẫn còn tin
Muốn được cùng em ngắm bình minh mỗi sáng
Tất cả tủi hờn làm trái tim vỡ rạn
Em sẽ quên đi...nhẹ nắm lấy tay người.
Chỉ cần một lời người nói muốn em vui
Muốn được thấy em luôn mỉm cười rạng rỡ
Em sẽ về trở về dù muôn ngàn cách trở
Ngồi xuống cạnh bên, nắm giữ hạnh phúc này.
Chỉ cần một lời người muốn nắm bàn tay
Xóa hết đắng cay của những ngày tháng cũ
Em sẽ lại tin và một lòng gìn giữ
Sẽ về bên anh giũ bỏ hết nhọc nhằn.
Lai Ka

EM YÊU CHỊ

08:36 |

Ngày tôi học cấp ba chẳng mấy khi tới nhà thằng bạn học cùng lớp chơi vì khi ấy tôi cũng không thân với nó lắm. Chỉ biết nhà nó có bà chị khá là nổi tiếng ở trường cấp 3 vì học giỏi. Tôi lại thầm nghĩ: Con gái học giỏi thì xinh làm sao được. Mà thằng nào trong lớp tôi chả có chị gái, nên tôi cũng chẳng mấy bận tâm tới bà chị thông minh của thằng bạn làm gì.
Rồi tôi đỗ đại học, năm đầu tiên khi về nghỉ tết, chúng tôi có hẹn nhau vào nhà thầy giáo chủ nhiệm chơi. Tôi cùng mấy thằng bạn cùng lớp tới nhà thằng bạn chơi và rủ nó đi cùng luôn, tiện thể cho biết nhà. Và cũng có một chút tò mò xem chị gái nổi tiếng của thằng bạn như thế nào mà thiên hạ cứ đồn ầm lên thế. Khi đó, cạnh nhà thằng bạn còn có cô bé thanh mai trúc mã của nó. Chả là bọn nó lớn lên cùng nhau từ tời còn “chổng cời” tôi thì biết mặt cô gái đó, chúng nó đi cùng nhau suốt.
Đến nhà thằng bạn thì chỉ thấy có bố mẹ nó và mấy thằng cùng lớp, chả thấy bà chị của nó đâu. Trong lòng có chút thất vọng. Trong lúc mấy đứa đứng chơi ngoài sân thì thấy nhà hàng xóm có hai cô gái cao ráo như nhau trẻ như nhau và cả hai cùng rất xinh. Nhưng con bạn thanh mai trúc mã của thằng bạn tôi có vẻ lép vế hơn cô kia. Cô ấy mang những nét đẹp sắc sảo và thông minh hơn nhiều. Đôi mắt to như biết cười. Hai người đi sang nhà thằng bạn tôi khá tự nhiên.Tôi đoán cô ấy là bạn của hàng xóm nhà thằng bạn.

Ai ngờ, vừa về tới sân, nàng mỉm cười:
Mấy đứa tới đợi Hoàng nhà chị à?
Trái tim tôi như rụng xuống nền sân gạch khiến nó đau đớn tới ghẹt thở. Tôi không nghĩ mình lại có thể có cảm giác mãnh liệt như thế với một bà chị của thằng bạn học. Quả thật, gái thông minh hoàn toàn có thể rất xinh đẹp! Lúc ấy, tôi chỉ mong, thằng bạn tôi thay quần áo lâu thật lâu vào, nếu không, nó có thể mời chúng tôi ở lại chơi ăn cơm rồi chiều hẵng tới nhà thầy thì tốt biết mấy! Vừa nghĩ xong thì nó thò đầu ra hét: Đi thôi! Lúc ấy, tôi thấy mình thật điên rồ!
Trái tim tôi bỏ rơi ở nhà thằng bạn mà “chị ấy”, à không, tôi đã thầm gọi “chị ấy” là nàng rồi, nàng thì chả nhặt cho.
Tôi như kẻ mất hồn. Hình ảnh nàng cứ ám ảnh trong tâm trí tôi, kể cả là trong giấc mơ. Tôi thực sự biết mình bị tình yêu sét đánh mất rồi. Nhưng khổ một nỗi nàng hơn tôi tới bốn tuổi. Bốn tuổi không phải là chuyện nhỏ. Nhưng trái tim tôi không coi đó là vấn đề khiến nó không nên yêu nàng nữa.
Tôi chịu khó tới nhà thằng bạn chơi nhiều hơn trong suốt cả dịp tết. Nhưng nó càng khiến tôi đau lòng thêm. Vì nàng thường xuyên vắng nhà, nếu không, tôi sẽ thấy nàng đi cùng một anh nào đó tới tận nhà. Khi nào nàng cũng thật xinh đẹp và đáng yêu. Nụ cười như hoa ấy càng khiến tôi mê dại hơn.
Tôi bắt đầu thấy mình ghen tuông với những người con trai là bạn học cùng lớp với nàng. Tôi âm thầm trách bố mẹ tôi sao không sinh tôi trước bốn năm để tôi có thể học cùng lớp với nàng chứ không phải là thằng em trai của nàng chứ.
***
Kết thúc kỳ nghỉ tết, tôi trở lại trường. Tôi biết nàng học cùng thành phố với tôi. Chúng tôi chỉ cách nhau có hơn ba cây số. Nhưng tôi không sao có đủ can đảm mà tới gặp nàng. Mà tại sao một thằng học cùng em trai lại tới gặp nàng làm gì chứ?
Tôi vào face của thằng bạn mình và lục lọi ở đó tìm face của nàng. Ngắm nàng hàng đêm, nhìn nàng cười rồi cười theo, nghe nàng buồn mà buồn theo. Tôi lập một face mới để có thể nói chuyện với nàng. Và quả thật,chúng tôi vô cùng hợp nhau và ăn ý.Tôi gọi nàng là bạn và nàng cũng gọi tôi như thế. Nhưng chúng tôi chưa bao giờ nói chuyện hẹn gặp nhau ở ngoài, nàng bảo:
Những thứ tận mắt nhìn thấy, nghe thấy, nhìn thấy còn không đáng tin. Làm sao có thể tin một thứ không nhìn thấy, không nghe thấy và cả không cầm nắm được. Nàng bảo tôi cứ coi nàng như một người bạn xa xôi để có thể chia sẻ cùng nhau những vui buồn là được rồi.
Trái tim non nớt của một chàng trai khiến tôi không thể nào không chế được tình cảm của mình dành cho người con gái ấy. Cứ thế, tôi yêu thầm nàng suốt hơn ba năm, cho tới khi tôi ra trường, còn nàng đã có một công việc ổn định ở thành phố của quê tôi. Mặc dù trong thời gian học đại học, tôi cũng có cố gắng yêu một vài người để tìm cách quên nàng ,nhưng đều không thể, chỉ vài tháng là chúng tôi lại chia tay. Tôi không thể nào để người con gái khác có thể bước sâu vào trái tim mình được nữa. Bởi ở đó đã có nàng. Chị của thằng bạn tôi!
***
Tôi mặc dù kém nàng bốn tuổi, nhưng khi đi bên nàng, tôi thấy mình hoàn toàn là một người đàn ông trưởng thành và vững trãi. Tôi nhất định phải xin việc ở nơi gần nàng. Nhưng rồi có chuyện xảy ra, nàng ở cùng cô em gái hàng xóm. Và những lần chúng tôi và em trai nàng tới phòng hai người chơi, Lan đã thầm yêu thương tôi mà tôi không biết, bởi tôi còn mê mải yêu nàng, mê mải nhìn ngắm nàng một cách vụng trộm.
Một hôm, tôi đi làm về thì nhận được điện thoại của nàng, trái tim tôi chỉ muốn nhảy khỏi lồng ngực:
A lô, Bình à, tối qua chị ăn cơm nhé!
Vâng, em qua luôn nhé!
Khi tôi tới, thấy căn phòng có ánh nến, một bàn ăn nhẹ nhàng những được bày đặt khá đẹp còn có cả một lọ hoa hồng trên đó. Nhìn không khí đó, tôi như nghẹn thở, lẽ nào nàng mời tôi?
Nhưng khi Lan mỉm cười bước ra, tôi đã hiểu tất cả. Thì ra, nàng chỉ giúp Lan mời tôi tới còn nàng đã đi đâu mất rồi. Trái tim tôi chùng xuống, héo rũ như cây mùng tơi úng nước. tôi cố giữ vẻ mặt của mình cho khỏi chảy xuống, cố kéo lên một nụ cười và cố nuốt mấy món ăn vốn là sở trường của tôi. Nhưng hôm nay tôi thấy mình như nuốt rơm rạ vào bụng. Có lẽ Lan cũng thấy được nét vui vẻ ngượng ngạo của tôi nên cô ấy cũng không được rạng ngời như lúc tôi đến. Ánh mắt Lan buồn buồn nhìn tôi. Nét xinh đẹp nơi khóe môi hơi trễ xuống.
Khi tiễn tôi về, Lan thỏ thẻ: Anh Bình không thích không khi tối nay sao? Lan nấu ăn không ngon hả anh Bình?
Tôi khẽ cười:
Không, Lan nấu ăn ngon lắm, không khí cũng rất tuyệt. Chỉ là anh hôm nay có chút không vui, vì công việc thôi. Bây giờ anh phải về, xin lỗi em, khi khác gặp lại.

Đêm ấy, tôi không ngủ được. Tôi vào facebook, tôi muốn nhìn thấy người con gái mình yêu. Tôi thèm muốn được ôm nàng, được hít mùi thơm trên cơ thể nàng, muốn được hôn lên đôi môi dịu dàng và như hoa kia… Nỗi thèm khát đó như đốt cháy cả tâm can tôi. Chưa bao giờ có người đàn bà nào lại khiến tôi phải điên đảo lên như thế. Hay là ngay từ đầu, nàng đã bước vào trái tim tôi và khiến tôi đảo điên vì nàng nên không còn ai có thể khiến tôi điên vì họ được nữa.
Tôi không thể yêu nàng chỉ vì tôi kém nàng bốn tuổi thôi sao? Nhất định tôi không cam tâm vì điều đó. Mà hình như, nàng cũng chưa có người yêu. Tại sao một cô gái như nàng lại không có người theo đuổi, có thể, nàng đã có ai trong lòng rồi chăng?
Tôi nhắn tin cho nàng:
Nếu như, tôi nói, tôi yêu em! Thật lòng yêu em. Em có tin tôi không?
Hôm sau, tôi run run hồi hộp mở face, em chỉ nhắn lại một tin duy nhất:
Em tin! Nhưng niềm tin đó cũng là ảo giác mà thôi!
***
Mẹ tôi đang hì hụi nấu ăn trong bếp, dáng người mẹ vẫn còn trẻ trung lắm. Người ta nói, người đàn ông có xu hướng muốn lấy người phụ nữ giống với mẹ mình.Tôi cũng thấy mình có ý đó. Mẹ tôi xinh đẹp, hiền dịu và đảm đang vô cùng. Khi nào có chuyện gì, mẹ cũng nhẹ nhàng khuyên bảo tôi, nhiều khi tôi cảm giác mẹ tôi như là người bạn vậy. Nhưng chuyện tôi yêu nàng,, tôi âm thầm giữ kín suốt hơn bốn năm, có lần mẹ cũng hỏi tôi có người yêu chưa, nhưng tôi đều lắc đầu.
Nhưng hôm nay, tôi lại muốn kể với mẹ. Tôi dò ý ban đầu:
Mẹ, nếu con yêu người hơn tuổi thì sao?
Mẹ nhìn tôi một lát, rồi mỉm cười:
Không sao, nhưng nếu hơn nhiều quá, sau này sẽ thiệt thòi cho người phụ nữ, mà con cũng là người chịu thiệt.
Tại sao vậy mẹ?
Người phụ nữ khi nào cũng chín chắn trước con, nếu con lấy người hơn tuổi, con có đủ chín chắn hơn cô ấy không? Và sau này nữa, khi người đàn ông bước vào độ tuổi bốn mươi, là độ tuổi sung sức nhất, thành đạt nhất và toại nguyện nhất về mọi thứ: ngoại hình, tiền bạc, sinh lí thì người phụ nữ khi ấy lại là giai đoạn khó khăn nhất. Đó, không phải là đỉnh cao của họ nữa. Người phụ nữ luôn có cảm giác, tới ngưỡng đó là họ đang bước xuống bên kia dốc rồi con ạ! Họ chỉ có thể đi xuống chứ không lên được nữa. Đời sống vợ chồng khi đó như hai cuộc hành trình ngược nhau. Sẽ rất khăn cho cả hai người.

Nhưng nếu vì tình yêu!
Cuộc sống hôn nhân không giống như khi người ta yêu nhau đâu con!
Hôm đó, nằm vắt tay lên trán, tôi vẫn không thể nào xua đi hình ảnh của em. Nếu những thứ mẹ tôi nói là thật, thì tôi vẫn tin rằng, không vì thế mà tôi có thể dừng yêu em được! Nhưng có thể, tôi nên nghĩ cho em. Hơn nữa, em cũng chưa bao giờ nói yêu thích tôi, chỉ là tôi đơn phương mà thôi.
***
Noel, tôi nhận lời đi chơi cùng Lan. Em vui lắm, em còn tặng quà tôi, bắt tôi mở ra bằng được ngay lúc ấy. Chiếc khăn len màu tro được đan khéo léo và vừa vặn với tôi, tôi không thể nghĩ Lam lại có thể khéo léo và kỳ công vì tôi như thế. Lòng tôi có chút cảm động. Nhưng khi quàng chiếc khăn lên cổ, tâm trí tôi lại chỉ nghĩ tới hình ảnh nàng dịu dàng ngồi thâu đêm đan cho tôi chiếc khăn ấy. Khi tôi nắm tay Lan, tôi đã nói:
Cảm ơn em, Mai à!
Noel, tôi nhận lời đi chơi cùng Lan. Em vui lắm, em còn tặng quà tôi, bắt tôi mở ra bằng được ngay lúc ấy. (ảnh minh họa)
Lan Nhìn tôi, đôi mắt cô áy mở to hết cỡ, còn tôi thì bàng hoàng trước chính những lời mình nói ra. Tôi không nghĩ mình lại có thể gọi tên nàng ngay chính giây phút ấy. Lan bắt đầu khóc, em hét lên:
Anh thật độc ác!
Lan bỏ chạy, tôi vội nắm tay em:
Anh xin lỗi!
Lan nhìn tôi, mắt cô ấy đầy nước:
Mai nào? Anh yêu Mai nào? Không lẽ là chị ấy sao? Anh nói đi!
Tôi nhìn Lan, rồi lặng lẽ gật đầu. Đôi tay Lan buông thõng, tôi cũng không còn nắm tay cô ấy trong tay mình nữa. Lan như không thể tin những gì tôi vừa thú nhận. Cô ấy càng khóc nức nở hơn.
***
Căn phòng tối, tôi không muốn bật đèn, tôi để mình ngồi im trong bóng tối để nghe rõ ràng trái tim mình đang khao khát điều gì. Chỉ có Mai, nó chỉ nhắc tôi tới duy nhất người con gai ấy. Nhất định, tôi không muốn mất nàng trong đời.
Tôi lên face, và nhắn cho nàng:
Dù là ảo giác, anh vẫn muốn em biết, anh yêu em nhiều như thế nào? Và dù là ảo giác, anh vẫn muốn tin, em cũng yêu anh!
Nhưng hai ngày, rồi một tuần, tôi vẫn không thấy nàng nhắn lại. Lẽ nào, nàng giận tôi.
Tôi tới phòng nàng ở. Có vẻ yên tĩnh hơn những lần tôi đến, không còn nghe tiếng véo von của Lan. Tôi nhẹ bước chân hơn. Chiếc cửa khéo hờ, tôi lặng nhìn qua cửa xổ còn mở, nàng đang ngồi trước máy tính, và tôi không thể tin vào mắt mình, nàng đang đọc tin nhắn của tôi. Chỉ có mấy chữ ấy, mấy chữ tôi đã thuộc lòng mà nàng cứ ngồi trân trân nhìn nó. Nàng không đáp lại, chỉ nhìn thôi. Trái tim tôi như vừa hẫng mấy nhịp. Lẽ nào, nàng thực sự yêu tôi, à không, yêu anh chàng giấu mặt ấy nhưng cũng chính là tôi.
***
Lan ngồi cạnh tôi, người con gái vốn dĩ khi nào cũng tươi cười, nhí nhảnh hôm nay lại nhìn tôi thật lạ. Đôi mắt trở nên trầm tư buồn bã. Tôi nghĩ cô ấy vẫn còn giận tôi. Lan lên tiếng trước:
Em chuyển nhà rồi, không ở cùng chị Mai nữa. Em nghĩ, mình đã quá tham lam và ích kỉ.
Tôi im lặng nghe Lan nói, vì tôi biết, có lẽ cô ấy cần có người nghe cô ấy giãi bày:
Anh Bình, anh biết không, Lan yêu anh từ ngày học trung học. Sau này, khi biết anh làm cùng thành phố, em đã nhất định xin việc ở đây. Em rất vui khi được ở gần anh, lại được ở cùng chị Mai. Chị ấy trầm lặng ít nói, nhưng khi nào cũng dịu dàng và quan tâm em. Khi em nói: chị hãy giúp em làm cơm mời anh, chị ấy cũng gật đầu. Khi em nói: chị hãy giúp em đan khăn cho anh, chị ấy cũng nhận lời. Có khi đan được gần nửa chiếc, em vì táy máy muốn đan thử mà làm sai mấy mũi, chị ấy nhất định tháo ra đan lại từ đầu. Chị ấy bảo, nhất định chiếc khăn này không được có lỗi nào. Em đã cảm động biết bao.
Tai tôi như ù đi, thì ra, tất cả những thứ đó là em lặng lẽ làm cho tôi. Vì muốn Lan có được tình yêu của tôi. Giọng Lan vẫn đều đều, có vẻ cô ấy đã chuẩn bị tâm lí trước để nói chuyện với tôi:
Nhưng khi nghe anh nói: Cảm ơn em, Mai! Đôi chân em khi ấy như tan ra, em không thể nào đứng vững được nữa. Hóa ra, trong cuộc đời này, có nhiều thứ có thể ngượng ép, chỉ tình yêu là không thể. Có những thứ có thể giấu giếm, chỉ tình yêu là nhất định không.
Và có một lần em tới phòng anh, em đã nhìn thấy nick Facebook của anh, không phải là Face anh nói chuyện với em. Và đêm em bỏ về ấy, em đã thấy chị ấy ngồi cả tiếng đồng hồ trước tin nhắn từ face đó của anh cho chị ấy. Em đã chui vào trong chăn mà khóc. Thì ra, chỉ là em quá ngốc, em mới là kẻ thứ ba giữa hai người! Chị ấy cũng biết điều đó! Chị ấy biết face đó là của anh từ lâu rồi. Chị Mai là một người con gái rất thông minh và nhạy cảm.
Tôi lau giọt nước mắt trên má Lan:
Lan à, anh xin lỗi em! Em là cô gái hiểu biết! Nhất định sẽ có người xứng đáng hơn anh yêu em!
Con đường từ đó tới phòng nàng sao mà xa quá. Mọi khi, tôi thấy nó khá gần, nhưng hôm nay, tôi đã chạy hết sức mình mà vẫn thấy mãi chưa tới. Tôi muốn mình có thể bay tới trước mặt nàng ngay tức khắc.

Nàng mở cửa, nhìn tôi ngạc nhiên:
Bình, em tới tìm Lan sao, Lan…
Tôi ngắt lời nàng:
Không, em tới tìm chị!
Nàng có chút ngạc nhiên, nhưng rồi nàng khẽ gật đầu:
Ờ, có chuyện gì thế em?
Tôi nắm tay nàng, nhìn thật lâu vào đôi mắt đen dịu dàng ấy:
Em chỉ muốn nói là: Em yêu chị!
Mai giằng tay ra khỏi tay tôi, nàng lùi lại:
Không được, em biết là không được mà, chị hơn em tới bốn tuổi, bố mẹ không ai đồng ý với chuyện này cả.
Mặc nàng nói gì, tôi ôm nàng vào lòng mình, thật chặt khiến nàng không thể vùng vẫy:
Mai à, anh yêu em! Dù có kém em mười tuổi thì anh vẫn yêu! Chỉ cần mình yêu nhau thôi!

BỖNG CÓ MỘT NGÀY

18:07 |
BỖNG CÓ MỘT NGÀY
Bỗng có một ngày ta chẳng thấy người đâu
Hôm qua còn nhau mà hôm nay xa cách
Những tủi hờn này phải tìm ai để trách
Quen với yêu thương nên sợ những lạnh lùng.
Bỗng có một ngày chúng mình hóa người dưng
Ta níu yêu thương đã từng trao khi trước
Có những chuyện buồn chẳng có ai biết được
Biết đến bao giờ..mình có thể bước qua.
Bỗng có một ngày chúng mình cứ cách xa
Người buông tay ta dễ dàng hơn khi nắm
Bao nhiêu ngọt ngào mình cùng nhau cố gắng
Cũng đã theo mây trôi đến tận phương nào.
Bỗng có một ngày tất cả những khát khao
Chỉ còn mình ta muốn gửi trao người mãi
Còn người nơi đâu có bao giờ dừng lại
Để nhớ đến ta đang khắc khoải đợi chờ.
Bỗng có một ngày tan vỡ cả giấc mơ.
Lai Ka

BỞI LỚN RỒI NÊN THÈM BÉ MÃI THÔI

14:56 |
BỞI LỚN RỒI NÊN THÈM BÉ MÃI THÔI

Bởi lớn rồi nên thèm được bé thơ
Cởi truồng tắm mưa, bắt chuồn chuồn cắn rốn
Đánh đáo, bắn bi...luôn thấy mình bận rộn
Thi thoảng dỗi hờn, giả vờ ốm, nhịn ăn.
Bởi lớn rồi nên thèm những khoảng sân
Đuổi bắt tung tăng, cười rộn vang xóm nhỏ
Tối tối rủ nhau tới các nhà trêu chó
Chó sủa dồn theo..co giò chạy...hết hồn.
Bởi lớn rồi nên thèm búp đòng non
Thèm hái lá đa làm cả đàn trâu cụ
Thèm nằm cạnh bà, được bà xoa lưng ngủ
Thèm nghe tiếng ai ru con giữa trưa hè.
Bởi lớn rồi nên thèm được lắng nghe
Ông kể ngày xưa đi lính về đen lắm
Ông bà yêu nhau, bàn tay không dám nắm
Mỗi lần gặp nhau...là cúi mặt, cười cười.
Bởi lớn rồi nên thèm bé mãi thôi
Thèm được vô tư như cái thời thơ dại
Thèm được yên bình ở bên gia đình mãi
Thèm được yêu thương mà chẳng phải nghi ngờ.
Lai Ka

CẢM XÚC THÁNG 3

17:24 |
Chiều qua thay avatar cho tháng 3 bằng một chùm hoa trắng. Cậu bạn tôi vừa quen trên
facebook comment ngay: "Cậu yêu tháng 3 sao?". Bất giác giật mình, vốn dĩ tôi chưa bao giờ
nghĩ sẽ đặt ra câu hỏi hay trả lời liệu tôi có yêu tháng 3 không, bởi thế thay vì nói thẳng vào vấn
đề tôi vu vơ bảo:
"Tháng 3 đẹp mà cậu". 



Ít ai biết ấu thơ trong tôi có phần hồn của Hà Nội. Hà Nội tháng 3 trời xanh trong mắt lá. Một sớm trời
trong cũng là lúc tiết trời ấm hẳn, lâm râm mưa phùn dứt đợt hoa sưa cũng là lúc trở mùa của hoa bưởi.
Khi đó tôi biết Hà Nội đang nhịp bước vào tháng 3. Hoa bưởi tháng 3 dịu dàng như câu ca bà vẫn hát. Ngày bé lẽo đẽo theo mẹ xách giỏ đi chợ mỗi lần đi qua con đường hoa có mấy cô nghiêng nghiêng nón lá chở đầy hai giỏ hoa trắng muốt, 5 cánh nhỏ tròn bung ra hé lộ nhị vàng thoảng hương ngan ngát, mẹ cứ hay ghé qua chọn mua vài lạng về biếu bà. Mẹ để vài cành vào tủ áo ấy thế mà thơm cả tuần chứ chẳng ít, tôi chẳng biết bà làm gì với thứ hoa ấy, mà ngày đấy còn là trẻ con cứ thấy cái gì hay hay là tôi hỏi cho bằng được " Đấy là hoa gì vậy bà, mà bà nhặt nó làm gì thế? Cháu thấy ông uống cả hoa đấy nữa cơ". "Hoa bưởi cháu ạ, chiều bà đun nước gội đầu cho cháu nhé".Chiều ra, tôi ngủ dậy đã thấy bà cặm cụi dưới bếp đun nồi nước sôi, cánh hoa trắng được cho vào, nhấc bếp bà hòa vào ít nước lã gọi tôi ra. Trẻ con thì hay nghịch tôi nào có chịu ngồi yên, "Chịu khó gội đầu bằng hoa bưởi tóc cháu sẽ
mềm, khi ấy bảo mẹ tết bím cho Miu nhé". Sau nhà tôi chuyển hết vào Nam, mỗi bà ở lại cùng với gia đình chú. Người già là vậy, khó mà bảo họ xa gốc rễ cội cây. Bố mẹ làm kinh doanh bận suốt, tôi và Cún còn đi học mấy khi thì về. Bà tôi giờ cũng đã già, ít đi lại, mỗi dịp có người quen từ Hà Nội vào Nam theo chuyến tàu bà gửi ra cho nhà tôi vài cân chè, ít bột sắn dây tẩm hương hoa bưởi. Đều tự tay bà làm
cả. Tôi xa Hà Nội, xa buổi chiều hái sấu cùng lũ bạn đồng trang, không còn bắt gặp gánh hàng rong buổi sớm tháng 3 như ngày trước. Cuộc sống thay đổi nhiều thật, nhưng trong nếp ăn, nếp nghĩ mẹ vẫn hướng tôi về với bữa cơm gia đình. Tôi ăn một bát phở mẹ nấu, nếm một đĩa thịt gà rắc thêm vài  lá chanh thái nhỏ. Người phụ nữ Việt Nam, có bà, có mẹ, và lớp trẻ sau này có cả hình bóng của tôi vẫn
chưa vội quên, chưa quên.  Hương bưởi thuở thiếu thời được "cất kĩ" ăn sâu từ những ngày nằm nôi gợi về cả trong câu hát cho nên mãi đến khi tôi xa Hà Nội nhiều năm, gội đầu bằng thứ dầu gội của những thương hiệu tên tuổi thì vẫn ấp ôm dư vị bưởi ngày nào mẹ hằng cất sâu vào vạt áo, hay những đêm nằm cạnh bà nghe mùi hương là lạ hiểu ra mùi thơm từ tóc. Nhẹ dịu vuốt mềm qua kẽ tay.



Từ khi chuyển vào Nam quà 8-3 của mẹ không còn là những nhành bưởi bố cất công mua từ sáng sớm, bởi bưởi hái lúc ban mai khi những đợt nắng tản dài đầu tiên là đọng hương thơm nhất, giờ thì nó thay bằng những cành hồng nhung xếp bó đắt tiền nghiễm nhiên trong cửa hiệu. Ừ thì có khác đi, nhưng cái gì về tuổi thơ cũng đáng yêu đáng giữ. Mẹ tôi vẫn nhắc nhiều, kể cả kỉ niệm tình yêu bố chạy hết vòng Hà Nội tìm điểm mua hoa bưởi tháng 3 làm hòa với mẹ. Ít nhiều trong tôi và mấy ai đã một lần trót yêu Hà Nội hay như bà tôi gắn mình hơn nửa cuộc đời chỉ vì yêu lấy từng nếp nhà, mái ngói, yêu cái hồn Hà Nội cuộn vào hư không, ảo ảnh có chùm hoa bưởi trắng một chớm nắng đọng sương. Yêu Hà Nội rồi đâm ra yêu những gì gắn cuộc đời với nó, một gánh hàng rong, dăm ba quán nước vỉa hè hàn huyên trò chuyện, trà chanh một góc nhà thờ thành ra chỗ ngồi thân thuộc cho những đôi bạn trẻ. Rồi thì chiều nay ngồi ở một góc khuất Sài Gòn ưu tư về Hà Nội, lòng tôi nghẹn lại, nhói đau khi nghĩ về chàng trai tháng 3, có lẽ tôi đã trả lời được tôi yêu tháng 3 vì sao. Vì những mùa hoa ấu thơ trắng trong tinh khiết hay chăng đã nặng lòng với Hà Nội, về chàng trai tháng 3 giờ đã cách xa về  tâm tình và địa lý. Đều đúng cả. Khi

người ta đủ can đảm để xa nhau nghĩa là người ta sẽ không còn tiếc nuối. Anh bảo tôi đừng tiếc một mùa hoa tàn nhanh bởi cái đẹp sẽ sinh ra sau khi nó mất. Còn với tôi tất cả sẽ chỉ đi qua một lần. Bưởi chỉ nở một lần trong năm, tàn nhanh và rồi về với đất. Quy luật vậy mà có tránh được đớn đau. Lòng tôi đau đáu.  Tháng 3 lại về ùa vào lòng những khoảng không vô định, biết mình nhớ, biết mình đau, tuổi thơ, ước mơ, đoạn tình cảm tháng 3 vụn vỡ....Tháng 3 đâu chỉ nhắc nhớ một mùa hoa, tiếc khoảng sân trắng ngần hương bưởi...tháng 3 không trở lại đâu người ạ, mãi mãi là như thế.

P/s : Đi qua mùa hoa trắng chắc em sẽ lại nhắc anh, sẽ thương nhớ anh như mới đây mình vẫn gặp, loài hoa trắng chân thành mộc mạc nhưng không hề kém cạnh. Em tin sẽ vững bước một mình. Tháng 3 mùa đã không còn lạnh.
 
  • Hoa thủy tinh

Cho tháng 3, cho em...và cho những cảm xúc chưa kịp thành tên!
1.Em yêu nắng, yêu những buổi chiều tung tăng chụp hình cùng lũ bạn. Ngày nắng là ngày vui! Em thích sự xô bồ náo nhiệt của thành phố khi bình minh về, không thích sự tĩnh lặngcủa màn đêm...Em...không xinh đẹp, nhưng em biết tự làm mình nổi bật giữa đám đông với đồng tiền bên má trái không sâu lúc ẩn lúc hiện, đỏng đảnh như chút nắng thu Hà Nội. Em sôi nổi và cuồng nhiệt như một cơn gió, đơn giản vì em

không thích bị ràng buộc, một cô bé năng động và thích được tự do vẫy vùng giữa cuộc sống nhộn  nhịp...

2. Anh yêu mưa...thích những lần lang thang một mình dưới màn mưa, để mặc cho hạt mưa tát vào mặt. Rát!Anh ghét nắng, ghét cái cảm giác bị ánh nắng chiếu vào người...Anh thích một nơi yên tĩnh, không ồn ào, để mặc sức suy nghĩ, mặc sức thả hồn vào những sở thích không-giống-ai, để bình yên giữa những bộn bề cuộc sống. Anh thích vị đắng chát của cafe...thích Trịnh. Và dĩ nhiên anh thích một mình lang

thang phố đêm... Mọi người nói anh đa tình, anh chỉ cười nhạt. Cũng phải thôi, một khi đã vướng vào


hai chữ “đa tình”, mọi lời giải thích đều bị cho là ngụy biện. Tốt hơn hết là im lặng. “Ở đời được mấy ai đa tình đâu, người ta nói mình đa tình là đang khen mình đấy chứ.”

3. Ngày tình yêu đến...
Tháng 3. Phố ngày nắng, giọt nắng cuối xuân không gay gắt mà dịu nhẹ như chính tính cách của anh. Bình yên! Ngày anh đến. Nắng vàng, cát trắng, biển xanh...và những bản nhạc Trịnh sâu

lắng...Anh đến bên em như một giấc mơ nhẹ nhàng và mong manh. Em đắm chìm vào sự ngọt ngào nơi bờ vai anh...Em thích những lúc được uống trà và nghe Trịnh cùng anh, thích cái cách anh cảm nhận những ý nghĩa trong từng câu hát của Trịnh. Thích nhìn anh thật lâu lúc anh trầm tư suy nghĩ thả hồn theo những nốt nhạc. Bên anh...là một chút gió biển chiều se lạnh, em nép vào anh tìm chút hơi ấm, là những buổi lang thang khi phố lên đèn, những con đường lộng gió, bản tình ca em thì thầm dành cho anh.

Yêu em, dần dần anh yêu luôn cả nắng.Cuộc sống của anh bắt đầu thay đổi, anh cười nhiều hơn, không còn những buổi cafe một mình, hay cô đơn lang thang phố vắng! Anh dành hết thời gian rảnh để được bên em. Cùng nhau cafe, đọc sách, đi xem phim cùng nhau.... Anh cởi mở và ít lạnh lùng hơn trước...

Em ví tình yêu giữa anh và em thuần khiết như đóa hoa thủy tinh,  một tình yêu không hề toan tính và suy nghĩ. Những tưởng như vậy là hạnh phúc, là bình yên cho một trái tim...Hạnh phúc ở

quanh đây trong những điều thật bình dị, mỉm cười và thấy lòng bình yên! Mùa đi ngang phố! Khi những giọt nắng cuối cùng còn sót lại, len lỏi giữa sự hối hả của phố. Ngày nắng tắt rất nhanh, những giọt mưa kéo về giăng kín, vô tình tạo ra những khoảng cách vô hình...


4. Phố mưa! Hoa thủy tinh...vỡ tan!

Một ngày không báo trước, trên con phố cũ đôi chân không còn chung nhịp bước, những giây phút bên nhau bắt đầu ngắn ngủi. Ngày cuối tuần dành cho nhau cũng trở nên bận rộn...Em tự nhốt mình trong sự im lặng của bản thân, không anh, em vẫn bình thường đấy thôi. Không anh, phố vẫn đầy nắng! Chỉ là nắng không còn rực rỡ, nắng không làm bừng sáng lên đôi mắt của em như ngày nào. Đã qua rồi

những giấc mơ chưa vẹn lành, khi nỗi nhớ trong em bỗng chốc mong manh dễ vỡ...Một mình lang thang trên phố, bất chợt em nghe lại một khúc Trịnh ca, nơi góc cafe lộng gió, chợt thấy lòng buốt giá, anh vẫn ngồi đó, góc quán quen luôn dành cho 2 người, nhưng giờ anh chỉ một mình. Trầm tư! Cuộc tình bỗng chốc như một đóa hoa thủy tinh rơi xuống đất...Vỡ tan! Em vội vàng nhặt lấy từng mảnh vỡ...

Nhói lòng. Có lẽ do số phận đã sắp đặt hay do anh đa tình, để rồi những tháng ngày  anh lục tìm trong bản ngã mà mình đã cố tình không nhìn thấy. Cố gắng níu kéo, cố gắng nhặt từng mảnh kí ức đã vỡ ghép lại thành một bông hoa nguyên vẹn như ban đầu. Nhưng chợt thấy bất lực vì những vết xước của những lần lắp ghép, dù cho những mảnh vỡ rất lung linh nhưng đầy những tổn thương chua xót. Em kể cho anh nghe

câu truyện trái tim bị ghép nhầm rồi vỡ. Anh để em ra đi trong một chiều mưa như thế, bởi anh hiểu anh và em chỉ là 2 người vô tình đi qua cuộc đời nhau, không thể là 1 nửa của nhau, và đâu đó dưới bầu trời này anh biết sẽ có người đang đợi em đến ghép nửa trái tim.Trống rỗng.

Đôi khi em thầm nghĩ...do anh, do em hay do hoàn cảnh nên phải xa nhau? Phải chăng là những im lặng, là những hiểu lầm, là những lời nói dối?  Yêu thương lạnh lùng vội bỏ ra đi, em cố dang tay níu lại nhưng mong manh quá, chênh vênh quá, em không biết làm gì để níu kéo, để yêu thương trở về bên em! Đã đến lúc em nên thoát khỏi những hoang mang, bỏ lại những giấc mơ chìm trong quên lãng, những

giấc mơ về anh, người em đã từng yêu nhất, tất cả như dần phai mờ theo dòng thời gian... Anh đi rồi còn lại mình em với màn đêm vô vọng, muốn dang tay ôm lấy anh quay về. Nhưng lí trí lại mạnh mẽ đẩy lùi con tim yếu ớt. Tình yêu...chỉ là bông hoa thủy tinh trong suốt. Đẹp, đáng tôn thờ, nhưng mỏng

manh và dễ vỡ, giống như những giọt mưa khi chạm đất. Vỡ tan rồi, hoà vị mát vào không trung, ngấm cả thân mình vào trong đất. Yêu thương đi rồi, có còn trở về, có còn đong đầy những cảm xúc nguyên vẹn…

5. Mong một ngày nắng về trên phố.

Bông thủy tinh vỡ vụn, sẽ chẳng ghép khớp thành một thứ nguyên vẹn, nhưng những mảnh vỡ đôi khi lại là những mảnh ghép không tồi cho nhau...Đến bao giờ những mảnh vỡ nhận ra được điều đó?

Muốn tan hóa thân thành gió để bay đi, tìm về với yêu thương, lại muốn hóa thân thành hạt mưa để rơi trên vai áo em...Chiều mưa thuỷ tinh, một mình lang thang nơi không có gió, nắng vàng hanh hao. Chông chênh một nỗi nhớ. Ước muốn vẫn giữ chặt trong tim, trong tâm trí. Ước mơ một bông hoa thủy tinh nguyên  vẹn như ban đầu...

 Giữa đêm, mong ngày mai có nắng đến xao lòng... Ước mơ không trở thành hiện thực...
 
  • Lãng đãng… Gọi ngày bình yên
Đi qua những buổi sớm yên lành mới thấy quý thêm những ngày mình còn được yêu, được sống, được trải nghiệm. Chạy xe chầm chậm và thả hồn miên man theo những suy nghĩ vô định, chợt thấy những bế tắc trong mình ươm hạt mầm tinh khôi. Tháng ba trôi nghiêng theo những cơn gió giao mùa, xuân vẫn còn đang nán lại trên những cành lộc non. Hè lại sắp về đấy! Mùa hè bỗng nhiên trở thành mùa như bao mùa khác - trong mắt của 1 đứa không còn là sinh viên. Nó nhớ về một mùa hè, nắng vàng trải khắp mọi nơi, ve râm ran, bằng lăng nở tím hun hút cả con đường. Ở đâu đó vẫn còn những khuôn mặt tinh nghịch, những bờ tóc rối, những nụ cười trong veo rộn rã con đường làng nhỏ…  Những kỷ niệm cũ gọi nhau trong trí nhớ, từng chút, từng chút ký ức của một mùa hè đã qua.  Tìm đâu nữa những ngày xanh vô lo ấy, tất cả cứ xối xả rồi nhạt nhòa như những giọt mưa bám trượt trên ô cửa sổ một ngày giông bão. Lớn thêm một chút! Đi làm bước ra cuộc sống, có những điều chiêm nghiệm và vốn sống thêm dày dặn, nhưng lại có những xúc cảm cứ nhạt dần, trôi vô định, rồi bỏ quên chẳng tìm lại được. Đôi khi chỉ là chút gợn gọi về rồi lại bẵng đi theo những xô bồ thời gian… Nó mệt nhoài, nhiều lúc như muốn buông xuôi.



Là những lần trở về và nhìn sâu vào đôi mắt trũng sâu những ưu phiền của mẹ, vào khuôn mặt khắc khổ của bố, vào những lo lắng, tất bật của anh, Nó muốn mình đứng vững, mà ko cần và không phải dựa dẫm vào bất cứ ai cả. Nó muốn tất cả vững tin vào nó. Cả những khi tất cả vượt qua giới hạn mà nó có thể chịu lại là lúc nó khẳng định lại mình và cứng cỏi đối mặt. Nó đã vượt qua những điều nó luôn sợ

sệt, đã biến những điều nó luôn mặc cảm, tự ti thành điểm mạnh của mình. Rồi lại gượng đứng dậy và đi tiếp. Nó hiểu nỗi buồn và những thất bại luôn có ý nghĩa của riêng nó, nó giúp tâm hồn chai sạn đi, rắn rỏi và lớn lên. Vẫn ước mơ, tìm lại niềm tin, hàn gắn những điều rạn vỡ. Để ngày hôm nay nó nhìn lại tất cả đã qua nó tự tin để nói rằng mình đã làm tốt, và sẽ làm tốt hơn nữa, nó đã mạnh mẽ & cứng cỏi hơn

nó tưởng, rất nhiều. Bầu trời hôm nay màu loang lổ, những cơn mưa liên miên, dai dẳng. Mưa có gột

rửa được nỗi buồn nó mang, hay càng làm cho nó thêm đè nặng bởi những suy nghĩ. Nhớ một nụ cười cũ, một niềm vui cũ, một khoảnh khắc cũ…phía chơi vơi nào đó. Sao ko nghĩ về 1 ngày mai nắng về thơm tho trên kẽ tay, gió mơn man làn tóc. Nó không thích nắng, nhưng chưa bao giờ nó mong nắng về như lúc này. Nắng lên, em nhớ dang tay đón lấy nhé, và hít thật sâu hơi thở ấm áp của nắng, em sẽ thấy

nhiệt huyết cựa trong mình, đó là mầm xanh sau cơn bão đêm qua.

Chẳng cần tìm ở đâu xa xôi, hay chờ đợi ở những điều mơ hồ giá trị hạnh 
phúc là ở đó, là giây phút yên bình bên gia đình, là bữa cơm sum họp đầm ấm, là niềm vui nơi khóe mắt bố, là tiếng cười của mẹ và giấc ngủ không trằn trọc lo âu, là tiếng sóng của biển hiền hòa, là ...nhưng điều cất giấu sâu thẳm trong tim.

Bay đi những muộn phiền, bình yên sẽ còn mãi trong ta!

ĐÔI DÉP

21:42 |
Nay ngày hội thơ Việt Nam mình xin đăng bài thơ của một tác giả vô danh, nó gắn liền với bao thế hệ sinh viên Việt Nam
- Sưu tầm
Anh chẳng muốn cùng em làm đôi dép.
Dẫu song hành nhưng đâu có bên nhaụ
Kẻ trước người sau suốt quãng đường dài.
Tuy một hướng mà chẳng hề nhìn mặt.
Anh nào muốn mỗi khi lên phía trước.
Lại bắt em tì lên mặt đất thô.
Anh sao nỡ khi ngẩng mặt nhìn trời
Lại biết rằng đất đen em đang tựa.
Anh đâu muốn chia phần bao nặng nhọc.
Của sức người của vinh nhục bon chen.
Những thảm nhung kia, những cát bụi đời thường.
Nào phải thứ bắt em cùng gánh chịu.
Anh không thể… để phút nào hụt hẫng.
Rồi có kẻ… dám nâng đỡ bên em.
Đôi dép kia đâu phải mãi song hành.
Có bao giờ dép đứt cùng một lúc?
Anh sao chịu nổi có kẻ nào trông… giống.
Để nhìn vào em lại bảo… giống anh.
Rồi một mai phải minh chứng hùng hồn.
Rằng… cứ thử sẽ biết ngay không phải!!
Thôi em nhé bài thơ “đôi dép”.
Chẳng thể là hình dáng của hai ta.
Tuy nỗi nhớ chẳng kém phần da diết.
Cũng phải tùy… hoàn cảnh để ví von.
Hai mảnh đời thầm lặng bước song song
Chẳng dừng lại khi chỉ còn một chiếc
Chỉ còn một không có nghĩa là hết
Anh thương binh vẫn đi đến trường làng
Vẫn ôm đàn dạy các em thơ
Bài hát quê hương....