Nhà tôi ở Quận 7. Đường về nhà đi qua đại lộ Nguyễn Lương Bằng - bên đường trồng đầy hoa sữa. Hoa sữa nay không còn là "đặc sản" của riêng Hà Nội. Sài Gòn cũng có hoa sữa. Đà Nẵng cũng có hoa sữa.
Nhưng những cảm xúc, những ký ức mà hương hoa sữa gợi lên trong tôi thì ở nơi nào cũng vậy - nồng nàn và váng vất.
Buổi tối đi làm về, vừa tới đầu đường, chưa thấy cây mà đã thấy hương hoa ùa ra chào đón. Mải miết đi qua. Không dám dừng lại lâu vì sợ mình sẽ say hương hoa, và sợ mình sẽ nhớ... Nhớ tuổi mười lăm với những ngày đạp xe vòng quanh con đường Huỳnh Thúc Kháng để nghe hương sữa quyện trên vai. Nhớ cái người đã bẻ cho mình nhành hoa đầu tiên với những dòng thơ nắn nót: "Tuổi mười lăm em lớn từng ngày. Một buổi sáng em bỗng thành thiếu nữ. Hôm ấy mùa thu anh vẫn nhớ. Hoa sữa thơm ngây ngất ven hồ ...".
Tôi đã đọc nhiều bài thơ, nghe nhiều bản tình ca về hoa sữa. Nhưng với tôi, tác phẩm văn chương về hoa sữa hay nhất mà tôi từng đọc lại là một bài thơ văn xuôi (là văn xuôi nhưng đọc nghe như thơ) mà tôi tình cờ đọc được từ hồi còn cắp sách đến trường. Theo trí nhớ của tôi, bài thơ ấy nằm giản dị ở một góc nhỏ của tờ báo tỉnh nhà. Tôi thích đến mức đã cắt bài thơ ấy ra để dành và sau đó chép lại vào sổ tay. Mỗi lần lật ra đọc, dẫu không phải mùa thu, tôi vẫn cảm giác như quanh mình bỗng ùa về một trời hoa sữa. Và cả một trời ký ức day dứt nhớ thương...
Comments[ 0 ]
Đăng nhận xét
Chào bạn, nếu có bất cứ thắc mắc, khen, chê xin hãy ghi lại ý kiến của bạn trong khung nhận xét. Mỗi bình luận của bạn đều được hoan nghênh. Vui lòng viết Tiếng Việt có dấu!